Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc
Phan_6
Bốn phía im lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng trở nên đinh tai nhức óc. Trong mắt Tắc Vạn không thể giấu được ôn nhu cùng kiên định, làm trái tim Gia Á đập ngày càng nhanh.
Làm cái gì vậy! Vì sao không khí giữa bọn họ lại biến thành thế này a?
“Ha ha!” Tắc Vạn bật cười, tỏ ý mình vừa trêu chọc hắn thành công.
“Ngươi dám!” Gia Á thực tức giận, dám trêu hắn.
“Ai u, chết cười, biểu tình của ngươi vừa nãy giống như nuốt phải một cái trứng khủng long.” Tắc Vạn nhịn không được lắc lắc đầu, không ngừng cười.
“Tắc Vạn! Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn gặp xui xẻo thì ta không ngại đâu!”
“Ta chờ ngươi không để ta yên, thật đấy.”
Là thật sự——
Chương 16
Những bố trí của Tắc Vạn lúc vừa tới bộ lạc quả nhiên có tác dụng, thời điểm lợi uế thú lần thứ hai đột kích đã bị lỗ đạt trên trạm gác phát hiện từ rất xa. Sau một trận chiến, lợi uế thú căn bản không chiếm được kết quả gì ngon ngọt, bị đánh cho tan tát hết cả.
Loại bố trí này kỳ thật vẫn có thể tiếp tục sử dụng, nhưng Tắc Vạn vẫn muốn giải quyết tận gốc nguy cơ này, nghĩ xem, bộ lạc là ngôi nhà của khảm đặc và lỗ đạt nhưng cứ phải e sợ dã thú tấn công, như vậy đáng sợ cỡ nào.
Tắc Vạn cố ý để một số lợi uế thú chạy thoát, muốn theo dõi chúng nó tìm được vị trí sào huyệt, chính là khi lợi uế thú chui vào sơn động sẽ không thấy được nữa. Diện tích cửa huyệt động rất nhỏ, lỗ đạt căn bản không thể chui vào được. Mà những sơn động thế này cứ nối liền nhau, có thể từ núi này di chuyển sang núi khác, căn bản không thể đoán được vị trí sào huyệt chính xác của nó.
Tắc Vạn vì thế mà thực đau đầu, đã vài đêm Gia Á cảm giác Tắc Vạn cứ lăn qua lăn lại trên giường, căn bản không ngủ được.
Kỳ thực Gia Á và Sophie cũng xác định được những biến hóa của lợi uế thú quả thực do tiến hóa, kiểm tra DNA cũng chỉ là bước đối chiếu cuối cùng thôi. Vì thế lúc có báo cáo chính xác kết quả cũng không có ai thấy ngoài ý muốn, lợi uế thú quả nhiên đột ngột tiến hóa, hơn nữa thời gian lại vô cùng ăn khớp với thực nhân thử. Sau khi trải qua tiến hóa, để đảm bảo an toàn nó đã thay đổi vị trí xây tổ. Còn tiến hóa ra khí quan, xử dụng để liên lạc, chiến đấu đoàn thể.
Nhìn thấy Tắc Vạn vất vả như vậy, Gia Á rất muốn giúp đỡ y tìm ra đám lợi uế thú này.
“Gia Á, cái này là gì vậy?” Tắc Vạn nhìn Gia Á nghịch một cái thanh trắng nhỏ dài, chính giữa rỗng.
“Đây là một bộ phận của lợi uế thú, nhờ nó chúng mới có thể phát ra âm thanh.” Gia Á phẫu thuật phần đầu lợi uế thú mới phát hiện ra sau khi tiến hóa đã phát triển khúc xương này.
“Giống như vầy.” Gia Á ở một đầu mảnh xương thổi khí vào, nhất thời một trận âm thanh ‘nga nga’ vang lên.
“Ngươi xem, đây là nguyên lý cơ bản để nó phát ra tiếng kêu, nghe vui tai thật.” Loại kết cấu này giống như các phát minh âm nhạc đầu tiên, dùng làm âm thanh liên lạc giữa các trạm gác.
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Tắc Vạn nhìn biểu tình kỳ quái trên mặt Gia Á.
“Ta đang nghiên cứu ‘ngôn ngữ’ của chúng.” Những hang động trong núi đá có rất ngoằn ngoèo, hơn nữa còn bị các mỏ khoáng chất phát sinh từ trường quấy nhiễu, cho dù là Sophie cũng không thể phân tích chính xác cấu trúc bên trong. Vì tìm một đám lợi uế thú đâu thể nào oanh tạc cả một vùng núi phụ cận!
“Ngươi muốn học ngôn ngữ lợi uế thú sao?” Tắc Vạn cảm thấy ý tưởng của Gia Á rất kỳ lạ.
“Ngươi nghĩ xem, chỉ có một khúc xương như vậy, không có cơ miệng hỗ trợ hay thanh dây duy trì, loại âm thanh chúng có thể phát ra nhất định rất hạn chế. Ta chế ra nhiều cái giống vậy bằng đất sét. Đến lúc đó mọi người nghe theo ta cùng nhau thổi.” Gia Á cảm thấy suy nghĩ mình rất khả thi.
Tựa như môt tiết mục hòa nhạc, tùy theo khí âm mà có nhiều loại âm tiết khác nhau, khí cụ càng đơn giản, diễn tấu càng dễ dàng nắm bắt hơn.
“Ngươi học ngôn ngữ của chúng để làm gì?” Tắc Vạn khó hiểu, chẳng lẽ hắn muốn đi đàm phán với đám lợi uế thú sao?
“Nếu chúng ta không thể tìm được tổ của chúng, thì cứ buộc nó phải dốc toàn lực là được rồi.” Gia Á nói, hắn cũng từng nghĩ tới việc lợi dụng vóc người nhỏ nhắn của Sophie tiến vào sơn động, sử dụng dụng cụ phát sóng siêu âm để phân tích địa hình, tìm ra sào huyệt, nhưng hang động quả thực quá nhỏ hẹp, diện tích khu vực lại quá lớn, hắn căn bản không thể xác định được có hiệu quả không. Nhưng làm thế lại có nguy cơ bức dây động rừng, làm đám lợi uế thú dời tổ, như thế lại càng nguy hơn.
“Ngươi định thế nào?”
“Ta nghĩ chờ ta nghiên cứu xong tín hiệu liên lạc của chúng, ta sẽ bắt chước phát ra tín hiệu nguy hiểm, làm đám lợi uế thú trưởng thành đều xông ra ngoài, bắt trọn một mẻ sau đó tiến vào sào huyệt, thu dọn mớ còn sót lại.”
Lúc bắt đầu nội dung này, Tắc Vạn nghe thấy liền kinh ngạc vạn phần, mãi đến lúc Gia Á nói hắn xâm nhập vào sào huyệt lợi uế thú, vẻ mặt Tắc Vạn liền trở nên nghiêm túc.
“Phương pháp này rất khả thi, nhưng ngươi không thể tham gia.” Tắc Vạn khẳng định ý tưởng Gia Á học ‘ngôn ngữ’ rất tuyệt vời, nhưng còn việc hắn muốn xâm nhập vào bên trong thì y giơ cả hai tay hai chân phản đối.
Y có thể cho Gia Á tham gia chiến đấu, nhưng tuyệt đối không phải trong phạm vi ngoài tầm kiểm soát của y!
“Ân——vậy cũng được.” Gia Á cụp mắt xuống trông thực ngoan ngoãn, trong lòng lại thầm nghĩ, cũng được? Được mới là lạ!
Chương 17
Sự thật chứng minh ý tưởng của Gia Á rất chính xác, Tắc Vạn chộp được bốn, năm con lợi uế thú, để dưỡng trong sân. Gia Á và Sophie mỗi ngày đều quan sát hình thức chúng nó sống chung, dân dần nắm được một chút quy luật. Ngôn ngữ của nó kỳ thật rất đơn giản, công năng này chỉ vừa được tiến hóa, thực tế vẫn còn chưa được hoàn thiện, chỉ có khoảng mười loại tín hiệu. Lợi dụng âm thanh cao thấp, dài ngắn để liên lạc.
Khoảng một tuần sau, Gia Á đã nắm rõ phương pháp thổi mười loại tín hiệu này, bắt chước thực sự rất giống, ngay cả lợi uế thú cũng khó phân biệt thật giả.
Tín hiệu cảnh báo nguy hiểm cho đồng loại của lợi uế thú là nga, nga—— nga, nga, như vậy, hai âm giữa cao một chút, hai âm ngoài thấp một chút, đơn giản vậy thôi.
Gia Á chế tạo ra rất nhiều mô hình cộng minh khang, để tất cả các lỗ đạt cùng nhau thổi. Tắc Vạn là người đầu tiên đứng ra cố gắng hỗ trợ kế hoạch của vợ mình, học thổi loại tín hiệu này. Vì thế nhiều lỗ đạt vốn không tình nguyện cũng phải cùng nhau học. Kết quả trong bộ lạc suốt ngày không ngừng vang lên âm thanh nga nga, rất quỷ dị.
Mãi đến khi mọi người học kha khá, Gia Á dắt tất cả lỗ đạt tới đỉnh núi, nơi thường xuyên có lợi uế thú lui tới, phân tán mọi người sau đó cùng lúc thổi về phía sơn động. Chúng ta đều biết, âm thanh khi tiến vào trong hang động, dưới sự tương tác phản xạ sẽ vang rất xa. Nhiều người như vậy đứng ở những vị trí bất đồng, âm thanh sẽ càng khuếch tán rộng hơn.
“Chúng nó mắc câu rồi!” Sophie cảm nhận được dị động, lợi uế thú muốn đi vào phạm vi sóng từ trường, đang tiến về nơi phát ra âm thanh, từ bốn phương tám hướng, số lượng khổng lồ.
“Bao nhiêu?” Gia Á rất quan tâm vấn đề này.
“Có vẻ đã dốc toàn bộ lực lượng!” Số lượng này, so với những lần công kích trước đông hơn nhiều, xem ra chúng đã bị dẫn dụ, nghĩ có người muốn tới phá tổ nên toàn bộ lợi uế thú có sức chiến đấu cơ bản đều tiến ra.
“Không ngờ thật sự dùng được!” Thu được kết quả này, người cao hứng nhất có lẽ chính là Gia Á, dù sao đây cũng là chủ ý của hắn, nếu thất bại thật sự rất mất mặt, bắt tất cả lỗ đạt theo hắn học thổi khí, tới bây giờ hắn còn nhớ vẻ mặt tái xanh của bọn họ lúc đó.
“Chuyện kế tiếp giao cho nhóm lỗ đạt đi.” Gia Á biết nơi này đại khái cũng không cần hắn hỗ trợ, một khi đám lợi uế thú rời khỏi hang đá, việc thu phục chúng đối với lỗ đạt mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.
Gia Á đổi một bộ y phục chuyên dụng màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ có gắn thiết bị chiếu sáng, chuẩn bị tiến vào huyệt động nho nhỏ kia.
“Này! Nếu lão công ngươi tới đây ta phải giải thích thế nào a!” Sophie thực buồn bực, cậu là một cái máy vi tính trí năng, một người máy hòa bình, không có hệ thống chiến đấu nên không thể đi cùng Gia Á. Nhưng nếu phải lưu lại đối phó với cơn bão tố của lỗ đạt, còn không bằng đi đánh nhau với lợi uế thú a……
“Ngươi cứ nói với y, lửa dập không hết, gió thổi lại bùng lên, ta phải đi diệt trừ tận gốc!” Gia Á vất vả lắm mới có thể thoát được sự giám sát của Tắc Vạn, hiện tại có cơ hội phải nhanh chóng nắm bắt.
“Ta đi.” Gia Á vỗ vỗ đầu Sophie, chui vào sơn động.
Sophie bày ra vẻ mặt bị nhét một trái mướp đắng vào miệng, đứng ở cửa sơn động, chờ đối mặt với một lão hổ thú nhân lửa giận không ngừng bốc lên cuồn cuộn.
Gia Á xâm nhập vào trung tâm hang núi, huyệt khẩu trở nên rất hẹp, ngay cả muốn xoay người cũng không thể, thông qua dụng cụ phân tích sóng siêu âm, xác định sào huyệt đại khái trong khoảng này nhưng không có cách nào xác định cụ thể.
Cuộn mình, miễn cưỡng ngồi xuống. Gia Á lấy trong túi ra một cái mô hình cộng minh khang lợi uế thú, thổi tín hiệu xin giúp đỡ. Ôm cây đợi thỏ chính là biện pháp khá ngốc nghếch nhưng lúc này vẫn rất hữu dụng.
Nghe được một chút động tĩnh rất nhỏ, Gia Á cảnh giác trừng lớn hai mắt.
“Nga, nga——”
Gia Á nghe thấy âm thanh, lợi uế thú đang tìm hắn, Gia Á lần theo nơi phát ra âm thanh. Đập vào mắt là một con lợi uế thú thoạt nhìn rất ốm yếu, nhìn thấy không phải đồng loại của mình, liền nhanh chân bỏ chạy, Gia Á vội vàng đuổi theo sau nó.
Lợi uế thú xây tổ trong vùng trung tâm của ngọn núi, đi theo con lợi uế thú gầy yếu kia, Gia Á rốt cục tìm được sào huyệt bí ẩn này. Kỳ thực nó đơn giản là một cái hang cực lớn, bên cạnh còn có một ao nước ngầm, lúc này chỉ còn lại một số ít lợi uế thú ốm yếu trông nhà, đám tiểu thú yếu ớt cuộn mình tụm lại một chỗ, nhìn sinh vật xa lạ xâm nhập, cả người run rẩy, Gia Á trong nháy mắt cũng không còn ham muốn chiến đấu.
Con lợi uế thú ốm yếu vừa mới đi ra ‘đón tiếp’ hắn thoạt nhìn bộ dáng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra hung hãn cảnh cáo hắn.
Gia Á lại lấy mô hình, bắt đầu thổi, lần này là tín hiệu an toàn.
Lợi uế thú rất tò mò, giống như đang tự hỏi, sinh vật ngoại lai sao lại biết ngôn ngữ của nó.
“Như vậy đi, ta và các ngươi thương lượng một chút.” Gia Á ngồi xổm xuống, ôm lấy một con lợi uế thú bên cạnh. Ân, mềm mại, giống như một con chó nhỏ.
“Ta sẽ không giết các ngươi, các ngươi theo ta trở về, sau này phải ngoan ngoãn giữ nhà, nghe ta điều khiển, ta sẽ nuôi các ngươi.” Tuy biết là đối phương không hiểu nhưng Gia Á vẫn tiếp tục lầm bầm, hắn bắt đầu dự tính việc nuôi dưỡng lợi uế thú, dù sao những con vật này rất đáng yêu, hơn nữa vẫn chưa bị ảnh hưởng ý tưởng xấu phải đối phó với khảm đặc, về sau hảo hảo dạy dỗ một chút nhất định rất có tiền đồ.
Gia Á không ngừng thổi tín hiệu an toàn làm đám lợi uế thú cũng trở nên bình tĩnh. Gia Á nhìn thấy con kia tuy rằng gầy yếu nhưng lúc đầu lại dám đứng ra cảnh cáo hắn, rất dũng cảm, đám lợi uế thú chỉ dám ở yên trong tổ, chỉ có con kia, lúc hắn phát ra tín hiệu cầu cứu dám ra ngoài tuần tra, phát hiện địch nhân còn dám đứng ra bảo hộ.
“Ta thấy ngươi cũng rất thông minh, thế nào, đi theo ta không!” Gia Á giống như đang khích lệ một chú cún, vỗ vỗ đầu lợi uế thú. Lợi uế thú tuy vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Gia Á, nhưng lại ngoan ngoãn dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn.
“Da!” Gia Á kinh ngạc nhìn phản ứng của đối phương, lập tức mỉm cười. “Không tồi, không tồi, ta rất thích ngươi nga!”
Cùng lợi uế thú thiết lập tình cảm suốt nửa ngày, dự đoán thú nhân có lẽ đã dọn dẹp xong bên ngoài, Gia Á ôm lấy tiểu thú mình thích nhất, dẫn theo đám tiểu thú ốm yếu, thổi tín hiệu một đường dắt cả đám ra ngoài.
Vừa đến gần cửa hang, chợt nghe thấy một trận gầm gừ của lão hổ bên ngoài, Gia Á vội vàng bước nhanh hơn, vẻ mặt như đưa đám âm thầm cầu nguyện, Tắc Vạn không đinh san bằng cả ngọn núi này đi!
Chương 18
***Note – Chap 20 có một vài từ khoa học bằng tiếng anh, ai k hỉu thì đọc cái này nhé ^^
EGE - Evolution of Gene Expression – Sự tiến hóa của Gen
Atom Rays – các nguyên tử ánh sáng
RWAR - Radiation of Withness Atom Rays – Phóng xạ của nguyên tử ánh sáng
N – North – hướng bắc
——— —————— ———
Giải quyết xong nguy cơ lợi uế thú, Gia Á tuy đã lập công rất lớn, không những không được thưởng còn bị phạt cấm túc, nguyên nhân thì mọi người cũng biết rồi. Đám lợi uế thú được Gia Á mang về thống nhất sẽ nuôi ở khoảng sân sau nhà Tắc Vạn, những tiểu thú này đang thời kì bú sữa nhưng xuất phát từ bản năng nên các thú nhân cường tráng vẫn rất sợ hãi, nên chỉ có Gia Á dám tới chăm sóc chúng.
Những con thông minh sẽ phụ trách trông coi nhà cửa giúp Gia Á, số còn lại thì được phân loại ra tiến hành một khóa huấn luyện đặc biệt, sau đó chuyển tặng cho bạn bè. Không chỉ có thể trông coi nhà cửa, có thể lợi dụng âm thanh liên lạc của chúng, bình thường cũng có thể nói chuyện giải buồn, hỗ trợ làm một ít đồ thủ công, v…v…. sau khi lợi uế thú làm ra được những mặt hàng rất ấn tượng, những khảm đặc trong tộc bắt đầu chạy tới đặt hàng với Gia Á, bộ lạc Phỉ Tư Thắc bắt đầu dấy lên phong trào nuôi thú sủng.
“Gia Á, ngươi nhìn xem.” Sophie đưa kết quả hai tổ hợp gien biến dị đưa cho Gia Á.
“Đây là cái gì?” Gia Á nhìn biểu đồ phân tích hỏi.
“Ta phân tích từ 3 triệu tế bào tìm ra những cặp giống nhau.” Sophie giải thích: “Đây là thực nhân thử, còn đây là lợi uế thú, sau khi phân tích, việc chúng đột ngột biến đổi gien, nhanh chóng tiến hóa là cùng một nguyên nhân.
Gia Á chăm chú lắng nghe, hắn và Sophie đã nghi ngờ từ trước nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy! Cùng tiến hóa trong một thời gian, quả nhiên có nguyên nhân.
“Sinh vật tinh cầu này bởi vì có năng lực rất mạnh mẽ nên gien cũng rất mạnh, không dễ dàng bị vật chất bên ngoài ảnh hưởng. Thực nhân thử và lợi uế thú thuộc cấp sinh vật yếu ớt nhưng tốc độ sinh sôi của thực nhân thử rất mau, còn lợi uế thú thì có trí năng sơ cấp mới có thể tồn tại trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Nhưng bởi vì gien quá yếu ớt nên dễ dàng bị vật chất ảnh hưởng.”
Gia Á phân tích tiếp lập luận của Sophie.
“Thế ý ngươi là bởi vì gien thông tin nó quá yếu nên bị ngoại chất ảnh hưởng, làm sinh ra những tiến hóa bất thường? Là vật chất gì?” Gia Á đột nhiên lo lắng, loại vật chất này không phải do bọn hắn mang đến đi——
“Ngươi đừng lo.” Sophie nhìn thấy biểu tình của Gia Á lập tức biết hắn đang nghĩ gì. “Chúng ta không làm gì ở tinh cầu này, sao có thể ảnh hưởng được! Là một nguồn năng lượng ở tinh cầu này, gần đây đột ngột bùng nổ.” Sophie nói.
“Nếu nguồn năng lực này liên tục bùng nổ như vậy, tất cả sinh vật ở đây đều sẽ phát sinh tiến hóa phi tự nhiên.” Sophie cười khổ một chút.
Gia Á cũng biết, Sophie đang suy nghĩ gì.
“Đúng vậy, sự biến hóa phi tự nhiên sẽ gây ra kết quả gì, ta hiểu rất rõ.” Gia Á thở dài, bản thân hắn chính là vết xe đổ.
“Gia Á, bây giờ có hai lựa chọn, một là ta lập tức nghiên cứu máy chuyển hóa năng lượng ở tinh cầu này, nghiên cứu thành công chúng ta sẽ rời đi. Thứ hai, xem nơi này là điểm dừng cuối cùng, tìm ra nguyên nhân bùng nổ, cắt đứt nó. Lựa chọn đầu tiên, xác xuất thành công cao, hệ số nguy hiểm thấp. Lựa chọn thứ hai, xác xuất thành công thấp, hệ số nguy hiểm gấp 100 lần, ngươi chọn đi.”
Gia Á trầm mặc, xem nơi này thành điểm dừng cuối cùng sao——
“Sophie, ta muốn yên lặng suy nghĩ một chút——”
Sophie im lặng, đúng vậy, những chuyện đã xảy ra đã làm Gia Á tổn thương, những cơ hội chúa trời ban cho con người luôn rất khó lựa chọn.
“Dù thế nào đi nữa ta luôn tôn trọng quyết định của ngươi.”
Bởi vì chúng ta đều giống nhau, chỉ có thể bên cạnh nhau, trừ bỏ tôn trọng chọn lựa của ngươi ta cũng không còn con đường khác để đi. Chúng ta đều là những người bị vứt bỏ, sống hay chết đối với chúng ta mà nói đều rất khó khăn.
Chương 19
“Gia Á, Gia Á?” Mâu Đặc nghi hoặc huých Gia Á đang ngẩn người một chút.
“A?” Gia Á bất ngờ hoàn hồn.
“Ngươi làm cỏ đuôi gai với rơm rạ lẫn vào nhau rồi kìa.” Mâu Đặc bật cười nhìn Gia Á, Gia Á hôm nay làm sao vậy? Là lạ.
“A! Thật có lỗi——” Gia Á căn bản không biết chính mình đang làm cái gì, cúi đầu nhận lỗi.
“Ngươi a, không khỏe thì cứ về nhà nghỉ ngơi đi, ta làm là được rồi.”
“Ta biết rồi.”
“Nếu không tìm người gọi lỗ đạt của ngươi về xem đi, sắc mặt ngươi không tốt lắm.” Mâu Đặc có chút lo lắng, không chỉ là không tốt, quả thực rất kém, cả hốc mắt đen thùi.
“Không cần đâu, ta về ngủ một chút thì tốt rồi——” Gia Á cảm thấy đầu mình rất nặng, trong lòng có việc làm gì cũng không xong.
Mâu Đặc thấy tình hình không ổn liền vội vàng tìm người đưa Gia Á trở về, xong lập tức xoay người kêu một lỗ đạt đi tuần tra tìm Tắc Vạn gọi về, nói khảm đặc của y không được khỏe.
Tắc Vạn vừa nghe thấy Gia Á bị bệnh, đang đánh liễu kê lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay trở về bộ lạc. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Gia Á đang nằm trên giường, hai mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt trắng bệch như bệnh.
“Gia Á, ngươi làm sao vậy?” Tắc Vạn vội vàng bước tới đem Gia Á ôm vào lòng, để hắn dựa vào ngực mình.
“Tắc Vạn —— ta.” Gia Á cau mày, nhìn thấy Tắc Vạn trong lòng càng thêm bất an, hắn là người nhu nhược, hắn muốn chạy trốn.
Từng bị con người tàn nhẫn đuổi giết, hắn hận nhân loại là điều không thể nghi ngờ! Bởi vì hận nên không thể tin tưởng được, hắn không thể tin bất kì ai, ngay cả chính mình cũng không thể. Chuyện cũ bất ngờ xuất hiện trước mắt, máu tươi, sinh mệnh bị đoạt đi! Người biến chủng, người biến chủng cũng là người mà! Vì cái gì bọn họ có thể đối xử như vậy, vì cái gì bọn họ có quyền giết hết tất cả thân nhân, giết hết bạn bè, giết hết tất cả đồng loại của hắn! Biến chủng nhân đã làm sai chuyện gì? Bởi vì có năng lực đặc biệt sao? Hắn tình nguyện không có loại năng lực này, nêu không có nó thì bọn họ có phải sẽ được sống tốt không?
“Gia Á, ngươi đừng khóc!” Tắc Vạn luống cuống tay chân giúp Gia Á lau mặt, lo sợ bàn tay mình thô ráp làm Gia Á cảm thấy đau đớn nên càng vụng về hơn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói với ta mà.” Những giọt nước mắt trong suốt nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay y, đốt cháy cả trái tim y.
“Tắc Vạn, có lẽ ta phải đi rồi——” Gia Á chôn mặt trong lồng ngực Tắc Vạn, phải đi rồi, thứ làm hắn luyến tiếc nhất chính là lồng ngực ấm áp này. Nhiều năm như vậy, Tắc Vạn là người đầu tiên, người duy nhất chịu tiếp nhận hắn, người đầu tiên chịu quan tâm hắn, người đầu tiên tốt với hắn, người đầu tiên nói hắn có thể vĩnh viễn lưu lại.
“Ngươi muốn đi đâu?” Tắc Vạn cảm thấy căng thẳng tột độ, níu lấy cánh tay Gia Á.
“Ngươi không được đi! Ngươi nói, ngươi sẽ ở lại mà!” Tại sao hắn lại muốn đi? Y đối xử với hắn chưa đủ tốt hay sao?
“Tắc Vạn, ngươi không cần đối xử với ta tốt như vậy, ta không phải khảm đặc, ta không phải! Ta không muốn tin tưởng nữa! Bọn họ không tiếp nhận ta, không cần ta!Bọn họ giết chết cha mẹ ta, giết chết bạn bè của ta, giết hết tất cả biến chủng nhân đời ba! Ta hận bọn hắn! Ta hận——” Gia Á cuộn người lại, tựa vào trong ngực Tắc Vạn.
Tắc Vạn không biết những người Gia Á nói là ai? Về phần Gia Á có phải khảm đặc hay không đối với y không quan trọng! Y chỉ biết, Gia Á là bầu bạn của y, là vợ của y! Y tuyệt đối sẽ không buông tay!
“Gia Á, ta muốn ngươi——” Tắc Vạn ôm lấy Gia Á đang vô lực. “Ngươi có nhớ những lời ra đã nói không? Lỗ đạt khi mất đi bầu bạn sẽ tìm một nơi yên tĩnh tự sát. Nếu ngươi đi rồi ta cũng sẽ làm như vậy, là thật.”
Gia Á ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hồng nhìn Tắc Vạn tràn ngập mê mang cùng mâu thuẫn. Tắc Vạn cúi đầu không chút do dự hôn lên môi Gia Á, đầu lưỡi thú nhân thô ráp xẹt qua khoang miệng từng tấc từng tấc chiếm đoạt, dây dưa với đầu lưỡi muốn lẩn trốn của Gia Á.
“Ân! Tắc Vạn, ngươi làm gì!” Gia Á kinh hoảng đẩy Tắc Vạn ra, chính là đối phương lại cứng rắn như một tòa núi không thể lay chuyển.
Ánh mắt chuyên chú cùng vô vàn ôn nhu của Tắc Vạn làm trái tim Gia Á đập dồn dập, Tắc Vạn hôn hắn——
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thích ngươi. Lúc đó ngươi cũng không biết đâu, một mình ngươi tiến vào khe cốc sông đỏ, ta nghĩ ngươi muốn tới đó tự sát nên đi theo phía sau. Sau đó, ngươi gặp hình cung lang, ta muốn giúp ngươi kết quả ngươi tự mình đá bay chúng làm ta giật cả mình.” Tắc Vạn nhớ lại cảnh tượng khi đó, không khỏi bật cười.
Gia Á gục đầu xuống, hóa ra lúc đó Tắc Vạn đã ở phía sau hắn? Hắn không biết——
“Ta vẫn luôn đi theo ngươi, nhìn ngươi dùng loại vũ khí đặc biệt kia chiến đấu với Mãnh Mã Đặc, lúc nó hôn mê ngươi còn đạp nó vài cái cho hả tức. Nhìn ngươi lao xuống dòng sông, trong chớp mắt đánh bại một con xỉ ngư. Lúc ngươi tỉnh, ta giúp ngươi mở đường, lúc ngươi ngủ ta ở gần đó bảo hộ. Mãi đến khi nhìn thấy Bố Đạt Thú làm ngươi bị thương, nhịn không được mới lao ra.”
Gia Á nhịn không được mỉm cười, Tắc Vạn theo hắn lâu đến vậy mà một chút hắn cũng không phát giác được.
“Nếu ta không bị thương? Có phải ngươi vĩnh viễn không ra mặt đúng không?”
Tắc Vạn đặt xuống trán Gia Á một nụ hôn.
“Cho dù ngươi có bị thương hay không ta cũng muốn chạy tới, bằng không sớm hay muộn ta cũng bị chính mình bức điên, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân không phải lúc nào cũng có, tuy ta biết, có lẽ ngươi cũng không cần ta bảo hộ.” Đây cũng là chuyện làm Tắc Vạn đau đầu, y biết rõ có lẽ Gia Á cũng không cần y giúp, không có y, hắn cũng có thể sống tốt——
“Thế còn chuyện giả kết hôn? Ngươi đã sớm mưu tính đúng không?” Gia Á giả vờ bày ra bộ dáng bức cung.
“Nói ta mưu tính từ sớm cũng được, trăm phương ngàn kế cũng tốt, ta chính là muốn ngươi, cho dù không có cơ hội kia ta cũng sẽ tìm lý do đem ngươi chỉ hôn cho mình.”
“Hay quá hén!” Gia Á cho Tắc Vạn một quyền, nhưng đối với y mà nói, cú đánh này căn bản không đau chút nào—— không, phải nói là không đau nhưng lại có cảm giác ngưa ngứa.
“Vậy ngươi có đi nữa không? Nếu phải đi thì mang ta đi theo đi, bằng không ta nhất định sẽ tìm một nơi tự sát.” Tắc Vạn đáng thương nhìn Gia Á.
“Hừ! Ngươi hiện đang nằm trong diện tình nghi, chữ tín phá hủy hết rồi.”
Tuy rằng Tắc Vạn không biết tình nghi, hay chữ tín là ý tứ gì nhưng y biết nó nhất định không phải chuyện tốt.
“Gia Á——”
Ánh mắt đáng thương của Tắc Vạn làm Gia Á không thể nhìn thẳng y, cúi đầu cọ cọ.
“Ta sợ.” Gia Á than thở.
“A?” Tắc Vạn không nghe rõ.
“Ta nói, ta sợ.” Gia Á kỳ thật cũng không muốn đi, hắn luyến tiếc, chính là ngày nào chưa thẳng thắng nói rõ mọi chuyện cho Tắc Vạn, hắn sẽ không có niềm tin, lo sợ sẽ bị vất bỏ, một lần nữa lênh đênh trong vũ trụ như lục bình. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ kể hết mọi chuyện với Tắc Vạn, nếu lúc đó Tắc Vạn không thừa nhận hắn, hắn sẽ lại ra đi. Hắn đã mệt mỏi với chuyện phải lựa chọn, lúc này đây cứ để Tắc Vạn chọn lựa đi.
Tắc Vạn ôm chặt Gia Á, khóe miệng mỉm cười. Y biết, Gia Á nói như vậy là đã quyết định lưu lại.
“Gia Á, ta sẽ tốt với ngươi cả đời.”
“Ân.”
“Vậy chúng ta làm bầu bạn chân chính đi.”
“Ân? Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Chương 20
Quá trình thực ba chấm, dù sao cuối cùng Gia Á cũng mơ mơ hồ hồ bị giữ lại, giống như chính mình không hề làm gì, Tắc Vạn sẽ thay hắn quyết định là được, còn thường xuyên nhắc tới vấn đề tự sát để nhắc nhở hắn không được thay đổi quyết định. Sophie tựa hồ cũng sớm đoán được kết quả này, vì thế căn bản không hề quan tâm tới việc nghiên cứu khí cụ chuyển đổi năng lượng mà tập trung nghiên cứu gien tiến hóa.
“Tư liệu quá ít, trước mắt chỉ có thể xác định do một loại phóng xạ, nhưng không thể phân tích chuẩn xác hơn.” Tuy đã làm việc liên tục suốt vài ngày đêm, nhưng vì là người máy nên Sophie không hề có cảm giác mệt mỏi.
“Loại phóng xạ gì?”
“Ngươi còn nhớ EGE không?” Sophie đột ngột hỏi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian